Đăng trong [Tiếu Giai Nhân] Thiếu nữ xinh đẹp chốn khuê phòng

Chương 28 (TNXDCKP)

28.3

Chương 28

Dịch: Trâu Lười

Mặt trời đỏ lặn về phía tây, A Kiều đoán quan gia sắp về nên thu dọn giỏ kim khâu trước. Sợ mấy nha hoàn trong viện trêu cô sốt ruột muốn gặp chồng nên cô mới không đi ra ngoài sân chờ hắn mà đóng cửa lại, ngồi trên ghế bên cửa sổ chờ. Cô đẩy một khe nhỏ trên cửa sổ ra rồi chống cắm nhìn bóng cây ở đầu tường chậm rãi kéo dài.

Nha hoàn mặc váy hồng muốn ra ngoài xem lão gia nhà cô về chưa, rõ ràng không muốn hầu hạ lão gia hơn 40 tuổi nhưng thân phận nha hoàn ở ngay đó, cô chỉ dám bí mật nói xấu với mấy cô gái kia thôi, chứ ở trước mặt lão gia không dám sơ suất gì.

A Kiều nghĩ so với mệnh của nha hoàn mặc váy hồng, mệnh của cô thật sự tốt. Đối với người như quan gia, sau khi tìm được Hương Vân thì cùng lắm là cưới một người vợ chính thức…

Quan gia hứa về sau sẽ chăm sóc cô, nhưng nếu tương lai vợ của quan gia không chấp nhận được cô thì quan gia sẽ làm thế nào?

Tâm tình nôn nóng muốn được gặp quan gia của A Kiều đột nhiên chuyển sang lo âu.

Đàn ông sau khi cưới vợ đều khác trước, vì vợ mà không quan tâm mẹ già ở đâu cũng có, huống chi cô chỉ là một tiểu thiếp?

Ví dụ như bác trai, cô và bác trai có quan hệ máu mủ, bác trai thật lòng chăm sóc cô nhưng cháu gái tốt đến mấy cũng không bằng người vợ sống cùng mình cả đời và sinh cho mình hai đứa con. Bác trai còn như vậy thì tương lai quan gia rơi vào tình cảnh giống thế, một bên là tiểu thiếp nhìn phát chán rồi, một bên là vợ đẹp có thể nối dõi tông đường cho nhà họ Triệu, quan gia sẽ chọn thế nào?

Chỉ có một suy nghĩ trong đầu, tâm tình lập tức thay đổi. Thiếp chỉ là thiếp mà thôi, cuối cùng vẫn không phải là vợ, coi như tạm thời chiếm được lòng của đàn ông, tương lai nhan sắc suy sụp hoặc chồng quan tâm vợ cả hơn thì lương thiếp cũng có thể tùy ý đuổi ra khỏi nhà. Giống như nha hoàn mặc váy hồng và nha hoàn mặc váy xanh, mệnh không nằm trong tay chính mình, trôi lơ lửng như vèo tấm vậy.

Ánh sáng trong mắt ảm đạm dần, A Kiều cúi đầu sờ đai lưng cô mới làm cho quan gia. Nếu cái đai lưng này có thể biến thành pháp bảo của thần tiên, quan gia mà để ý sẽ bị cô quấn sít sao, hắn sẽ chướng mắt mấy cô gái khác, dù bà Triệu mắng quan gia thế nào thì hắn cũng muốn lấy vợ, như vậy tốt biết bao!

A Kiều cắn môi, ý nghĩ này thật sự ích kỷ! Sao cô có thể nhân tâm nhìn quan gia không có con đượ chứ?

Thôi đi, cô vẫn nên cầu Bồ Tát phù hộ quan gia có thể lấy được một người vợ chấp nhận cô.

“A Kiều, A Kiều, mau ra đây, bộ đầu Triệu nhà em tới đón em này!”

Trong sân đột nhiên truyền đến thanh âm của nha hoàn mặc váy hồng, giọng nói vui mừng hớn hở thổi bay những lo lắng trong lòng A Kiều.

Đặt đai lưng vào trong giỏ kim khâu, A Kiều ôm giỏ trong ngực rồi bước nhanh ra cửa. Vừa mở cửa ra, nha hoàn mặc váy xanh cũng đi từ phòng bên ra, hai người mỉm cười nhìn cô.

Nhớ lại mấy câu cô đã bịa lúc nãy, A Kiều cực kỳ chột dạ.

“A Kiều thu dọn đồ nhanh như vậy có phải đã chờ bộ đầu Triệu từ lâu rồi không?” Nha hoàn mặc váy hồng trêu ghẹo.

A Kiều không nói lại cô ấy, cô cúi đầu xấu hổ đi ra ngoài.

Nha hoàn mặc váy hồng khoác tay nha hoàn mặc váy xanh đi theo sau cách A Kiều mấy bước, cô nói: “Bộ đầu Triệu đã về, chắc các lão gia cũng về rồi đó, chúng ta ra xem đi.”

A Kiều không tin đâu, hai người muốn đi xem quan gia của cô thì có.

Ra cửa, A Kiều liếc mắt liền thấy quan gia mặc áo bào tím, thân hình cao to, gương mặt rám đen vì phải ra ngoài phá án quanh năm lộ ra sự kiên nghị, chín chắn. Bên hông đeo một thanh đao oai phong lẫm liệt.

“Nhìn xem, rất đẹp trai đó.”

Sau lưng truyền đến tiếng tán thưởng nho nhỏ của nha hoàn mặc váy hồng, A Kiều sợ quan gia nghe thấy nên vội vàng chạy đến bên người quan gia rồi kéo ống tay áo của hắn đi về phía đông.

“A Kiều, em đi nhanh như vậy làm gì, trời còn chưa tối đâu!”

Nha hoàn mặc váy hồng cười trêu cô.

A Kiều không quay đầu lại nhưng gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng không khác gì tia nắng cuối cùng của ngày.

Đầu óc của Triệu Yên Bình thông minh lanh lợi nên đoán được mấy phần.

Mấy câu nói vui đùa này không tính là gì, thấy A Kiều làm quen với bạn mới, hôm nay cũng không buồn bực, Triệu Yên Bình cảm thấy vui vẻ, yên tâm rồi.

“Em và họ ở với nhau rất tốt.” Đến khu phía đông, thấy cô buông lỏng tay, Triệu Yên Bình nói.

A Kiều liếc mắt nhìn hắn, cô giải thích: “Lúc ăn cơm gặp họ, sau đó cùng nhau thêu thùa may vá, nói chuyện vài câu. Người mặc váy hồng là A Trúc, người mặc váy xanh là Hồng Hà, em cũng nói với họ tên của em, được chứ?”

Triệu Yên Bình nói: “Có gì không được, đừng nói nhiều chuyện riêng tư quá là được, nhất là chuyện liên quan đến đại nhân của chúng ta.”

A Kiều lập tức nói: “Quan gia yên tâm, em có chừng mực mà.” Chỉ nói mấy câu về quan gia, nhưng đều do cô bịa chuyện đây này.

Vào trong phòng, Triệu Yên Bình bảo A Kiều nghỉ ngơi một lát, còn hắn đến phòng bếp lấy suất ăn buổi tối cho hai người.

Lần này hắn đi nửa tiếng đồng hồ, khi trở về bê một cái khay. Bên trên cái khay có một cái đĩa đựng 4 cái bánh bao và hai món một mặn, một chay.

“Cơm ở trạm dịch này coi như không tệ, buổi trưa chúng em cũng ăn gần như vậy.” A Kiều cười duyên nói, cô lau sạch bàn.

Triệu Yên Bình: “Ừm, tối nay ăn ở trạm dịch, ăn xong lại đi dạo trên đường.”

Trong phòng chỉ có một cái ghế, Triệu Yên Bình bê cái bàn nhỏ đến trước giường, hắn ngồi trên giường, còn A Kiều ngồi ghế, hai người ngồi đối diện ăn cơm.

“Đại nhân không có dặn dò gì sao?” A Kiều hỏi.

Triệu Yên Bình cắn một miếng bánh bao rồi nói: “Bọn họ đến tửu lâu ăn tiệc rồi, không có việc gì.”

A Kiều yên tâm.

Hai người ăn cơm xong, Triệu Yên Bình đi trả khay, sau đó bê một thùng nước về. Rửa mặt xong, hắn muốn thay quan phục bộ đầu trên người.

A Kiều thuần thục xoay người qua chỗ khác, cô nhẹ giọng nhắc nhở hắn: “Em thêu một cái đai lưng cho quan gia, quan gia thử xem, ở ngay trên giường đó.”

Triệu Yên Bình vừa vào đã nhìn thấy, lúc này hắn đi qua cầm cái đai lưng màu đen thêu hoa văn hổ báo lên xem, hắn vừa thắt đai lưng vừa nói: “Tay nghề may vá của em tốt đó.”

 A Kiều cười nói: “Quan gia thích, em làm thêm mấy bộ quần áo nữa cho quan gia, dù sao bình thường em cũng nhàn rỗi.”

Triệu Yên Bình nghĩ đến đôi mắt hạnh trong veo như nước của cô, hắn nói: “Một năm làm hai bộ đồ mới là được, làm nhiều lãng phí. Nếu em rảnh rỗi không có gì làm thì lấy vải đại nhân tặng ra cắt may, rồi làm mấy bộ đồ mới cho mình.”

A Kiều nắm chặt tay nói: “Quan gia không mặc quần áo tơ lụa, em mặc đồ tốt như thế cũng không thích hợp. Giữ lại chờ tương lai quan gia tìm được cô Hương Vân rồi cưới vợ, lúc đó em làm đồ mới cho họ.”

Triệu Yên Bình nhíu mày, hắn quay người nhìn cô: “Của em chính là của em, nghĩ xa như vậy làm gì? Tôi tìm thấy em gái rồi cưới vợ cũng không tham lam đồ của em.”

A Kiều không ngờ ý tốt của mình sẽ đổi lại giọng nói hung dữ của hắn, cô tủi thân đỏ cả mắt nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể cúi đầu buồn bực.

Nhưng đây là dáng vẻ cực kỳ tủi thân.

Triệu Yên Bình nhíu mày sâu hơn, im lặng một lát, hắn đi thẳng ra cửa: “Đi thôi.”

Lúc này A Kiều mới u oán nhìn hắn rồi đi theo.

Ra khỏi trạm dịch, hai người đi một trước một sau, không ai nói chuyện gì cả.

Nơi đến vẫn là ngõ hẻm hôm qua, giờ cũng khác nhau lắm, người đi trên đường đông nghìn nghịt, A Kiều hoảng hốt nhưng không dám nắm tay áo của quan gia. Triệu Yên Bình đi được hai bước liền quay đầu nhìn cô, sau khi phát hiện A Kiều suýt nữa bị một ông cụ đi ngang qua đụng phải, Triệu Yên Bình lập tức quay lại nắm lấy cổ tay A Kiều kéo đến bên người mình.

A Kiều ngửa đầu nhìn hắn.

Mặt của Triệu Yên Bình vẫn lạnh lùng, hắn đi chuyển bàn tay to xuống dưới nắm láy tay cô.

Lòng bàn tay ấm áp, chỉ một động tác nho nhỏ lại mang theo sự dịu dàng yên lặng, A Kiều quên hết giọng điệu hung dữ của hắn lúc ở trong trạm dịch, cô cũng quên sự phiền não khi quan gia bị kẹp ở giữa vợ chính và cô trong tương lai. Bây giờ trong lòng cô chỉ còn một người đàn ông quan tâm nắm tay cô mà thôi, ít nhất giờ phút này, quan gia hoàn toàn thuộc về cô.

“Muốn mua gì không?” Mấy cửa hàng phía trước đều là đồ của con gái, có tơ lụa, son phấn, đồ trang sức… Các cửa hàng và quán nhỏ bày bán đồ ở hai bên đường hấp dẫn sự chú ý của người dân đi ngang qua. Triệu Yên Bình quay lại hỏi cô gái đứng bên người.

Hôm nay trong lòng A Kiều hơi buông lỏng, không biết do bà Triệu không ở cạnh nhìn cô hay là được hai cô bạn mới tăng thêm lòng dũng cảm.

Đôi mắt hạnh mong đợi nhìn quan gia, A Kiều thử hỏi: “Em muốn mua, quan gia liền mua cho em sao?”

Triệu Yến bình đã nói thì đương nhiên nguyện ý mua mấy đồ vật nhỏ dỗ cô vui vẻ, nhưng hắn cường điệu nói: “Tôi chỉ mang theo 2 lượng bạc thôi, đừng mua đồ quá đắt.”

Sau khi trong nhà có tiền, bà nội luôn luôn để cho hắn cầm 5 lượng bạc để thuận tiện sử dụng. Tháng này bỏ ra 3 lượng mua thuốc cho bà nội, bây giờ Triệu Yên Bình chỉ còn 2 lượng.

A Kiều không chê, quan gia có lòng như này thì dù mua cho cô đồ vật có giá 2 đồng tiền, trong lòng cô cũng thấy ngọt ngào rồi.

Cô đi dọc theo bên đường nghiêm túc nhìn đồ bày biện trong quán nhỏ.

Triệu Yến Bình buông tay cô ra, nhưng từ đầu đến cuối luôn đứng ở sau lưng cô không rời nửa bước. Ánh đèn sáng rõ như ban ngày, hơn nữa còn dịu dàng hơn ánh nắng, cô khom người chọn đồ trong quán, làn da trắng nõn mịn màng như ngọc, lông mi cong dài, bên dưới là đôi mắt hạnh long lanh nước nhìn xung quanh, không cần trang điểm cũng vô cùng xinh đẹp.

“Lọ kem dưỡng này thơm quá, quan gia ngửi thử đi.”

A Kiều chọn một lọ kem dưỡng đã thích từ lâu, cô vui mừng giơ lọ kem dưỡng nho nhỏ lên cho hắn ngửi.

28

Triệu Yến Bình cố gắng không nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, hắn ngửi thử lọ kem dưỡng, mùi hoa quế nồng đậm bay thẳng vào mặt.

Triệu Yến Bình không thích mùi hương nồng như vậy, nhưng A Kiều thích, hắn liền gật đầu: “Đúng là rất thơm.”

A Kiều lấy lọ kem về, cô nghĩ nghĩ, nếu ở trong nhà của mợ, A Kiều chắc chắn không dùng kem dưỡng da thoải mái được, nhưng bà Triệu ước gì cô có thể lấy hết vốn liếng ra câu dẫn quan gia. Cô càng thơm thì bà Triệu càng cao hứng.

“Lọ này bao nhiêu tiền ạ?” A Kiều nhìn về phía bác gái trung niên bán hàng.

Bác gái nhìn Triệu Yến Bình rồi cười híp mắt nói: “Ánh mắt của cô rất chuẩn đấy, đây là sản phẩm mới sáng chế năm nay ở cửa hàng chúng tôi, bán rất chạy. Con gái nhà quan đều thích dùng, mà giá cả cũng rất rẻ, một lọ chỉ cần 5 đồng bạc thôi.”

A Kiều khiếp sợ hít vào một hơi.

Cô ở trong lầu Hoa Nguyệt mấy năm nên chưa từng tự tay mua đồ bao giờ, có rất nhiều thứ ở bên ngoài cũng không biết giả cả như nào. Nhưng mỗi lần em họ Chu Song Song mua kem dưỡng, con bé đều chạy tới khoe khoang với cô, loại kem dưỡng mà em họ mua đắt nhất cũng chỉ có 1 đồng tiền. Con bé giữ gìn ghê lắm, lúc nào đến nhà khác làm khách mới cam lòng lấy ra dùng. Sao đồ ở phủ thành đắt vậy?

“Có thể bớt thêm chút nữa không ạ?” A Kiều thật sự thích lọ phấn này.

Bác gái cười nói: “Gương mặt của cô xinh đẹp thì nên dùng loại kem dưỡng tốt như này, chúng tôi cũng có loại rẻ hơn nhưng dùng lâu sẽ ảnh hưởng đến mặt, thật sự không bằng loại này được.”

Cho dù A Kiều không nỡ nhưng vào thu đông, kem dưỡng da dùng rất nhanh hết, một lọ nhỏ như vậy dùng liên tiếp cũng chỉ dùng được nửa tháng, sao cô cung cấp nổi chứ?

“Bỏ đi, tôi lại…”

A Kiều còn chưa nói xong, một bàn tay to vòng qua trước mặt cô đưa bạc vụn cho bác gái.

Bác gái vừa vui mừng nhận bạc vừa hâm mộ nói với A Kiều: “Cô gái còn chê đắt, nhìn chồng cô thương cô nhiều chưa kìa. Cô dùng phấn tốt của nhà tôi, rồi mặc quần áo xinh đẹp cho chồng cô ngắm, tình cảm của hai vợ chồng càng đằm thắm, càng dính như keo sơn nha!”

Nghe bác gái nói, A Kiều không dám nhìn về phía quan gia.

<— Chương 27 —– Chương 29 —>

Bình luận về bài viết này